Bạn chán ngán với việc cứ lập đi lặp lại mang tính chu kỳ hằng ngày? Trôi dạt mất mục đích và những ước mơ của mình?
Tôi đã nhiều lần tự nhủ sẽ đi đây đi đó để mở rộng tầm mắt mở rộng kiến thức khi tôi học đại học, nhưng rồi lại bị mắc kẹt bởi việc học và một mớ cơm áo, gạo, tiền và vô vàng những thứ linh tinh khác để rồi ước mơ mãi mãi là ước mơ...! Một tiếng thở dài cũng làm ta ngao ngán. Và rồi dần dần tự đánh mất đam mê và ý nghĩa của cuộc đời mình?
Có lẽ đấy là những gì mà tác giả Tâm Bùi đã trãi qua khi anh ấy còn ở tuổi của tôi. Mãi cho đến gần 30 tuổi, vào một ngày đẹp trời nọ anh không còn gì và đã quyết định sử dụng số tiền tiết kiệm, bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng xách balo lên và đi.
“Tôi muốn lang thang đến tất cả ngóc ngách trên trái đất này để lượm lặt những câu chuyện bị bỏ quên, với ánh mắt ngô nghê của một đứa trẻ lúc nào cũng muốn được khám phá…” - Tâm Bùi
Bắt đầu quyển sách với một ước mơ của bao người trẻ, chu du qua những vùng đất hoàn toàn xa lạ. Tác giả kể về:
Những nỗi sợ vô hình.
"Tôi từng bị bao vây bởi nhiều nổi sợ. Lúc nhỏ tôi sợ đi học vì phải xa ba mẹ cả ngày. Ở trường mẫu giáo thì sợ cô giáo khó tính. Vào tiểu học tôi sợ bị bọn bạn hung hăng đuổi đánh. Dậy thì, tôi sợ chốn đông người vì nỗi mặc cảm rục rè, lại bị luc mụn đáng ghét tấn công. Lên đại học, xa nhà, tôi sợ... đói vì thật sự cuộc sống lúc đó rất chật vật. Đi làm tôi vẫn sợ đói, sợ thất bại, sợ hư việc, chưa kể hàng trăm nỗi sợ mưu sinh vây quanh. Cứ thế gần 20 năm đầu đời, tôi thấy mình quẩn quanh với những nỗi sợ có tên lẫn không biết đặt tên ra sau. Tôi chưa từng được ai hỏi: "Con/bạn/mày thích làm gì?" và tôi cũng quên đặt ra cho mình câu hỏi giản dị ấy."
Từ tuyệt vọng đến tận cùng rồi Từ bỏ và hồi sinh và Bay vào vùng trời mới. Tâm Bùi kể lại tất cả những gì chân thật nhất về bản thân anh. Đạt được một điều gì đó và cảm thấy có ý nghĩ với nó thì bắt đầu vụt mất, rơi vào nỗi tuyệt vọng khốn cùng. Nhận ra bản thân đã mất và quyết định làm lại nhưng bằng cách nào? Nên đành buông bỏ và hồi sinh lại bản thân, chăm sóc bản thân và quyết định bay theo ước mơ nhỏ khi không còn gì níu bận phía sau. Đến những vùng đất lạ, những vùng trời mới, một chuyến phiêu lưu mang đầy cảm hứng bắt đầu ngay sau đó. Biến một nhiếp ảnh gia không còn là nhiếp ảnh gia đơn thuần nữa. Mà là một người kể chuyện qua những chuyến đi...
“…Thế đấy, sau những tháng năm đắm chìm mụ mị, bỗng đến ngày tôi như chú chim, nhẹ nhõm nhấc mình bay lên bầu trời, tự do khám phá thế giới. Đam mê và niềm khao khát sống đã tạo nên con người tôi hôm nay. Băng qua đường biên của những nỗi sợ, tôi bắt đầu bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia…”
Lữ khách sông Hằng
Lữ khách Sông Hằng tác giả kể về những hành trình đến vùng đất Leh bên dưới rặng Tuyết Sơn, hành trình của con đường lên xứ tuyết và lần đầu thấy Sơn Dương. Những bức Mạn (Mandala) biểu thị vũ trụ trong cái nhìn của một bật giác ngộ, nó chính là một bức tranh vũ trụ thu nhỏ gọi là
"luân viên cụ túc". Tiếp theo là vùng đất tâm linh bên Sông Hằng cùng với những tục lệ tâm linh kỳ lạ, những vị Aghori thiền định, cuộc hành hương Kumbh Mela 12 năm một lần rồi đến tục lệ hỏa thiêu xác bên bờ Sông Hằng linh thiêng.... Tất cả những dòng chữ, những hình ảnh như dần dẫn tôi đi nơi này đến nơi khác theo từng bước chân và sự chứng kiến của tác giả.
Sống chậm ở Burma
Một quốc gia có dáng dấp của Việt Nam tầm 25 năm về trước. Cụ thể là khoảng thời gian mà đất nước ta vừa thoát khỏi thời bao cấp phân phối tem phiếu. Đó là những gì mà Tâm Bùi nhận xét về Burma hay Myanmar thì cũng điều là một. Hành trình khám phá con người và xứ Bagan với 2.200 ngôi đền, nhận ra một phát hiện mà ai cũng không ngờ về loài bò không hề ngu như ta nghĩ. Tiến đến hồ Inle một ngày để bắt những khoảnh khắc những ngư dân ở đây bắt cá một phong thái rất đặc trưng....
"Hoàng hôn trên Red mountain đẹp đến nao lòng. Chúng tôi ngồi đây, những kẻ trò chuyện, người trầm ngâm. Có anh chàng độc hành tóc vàng đang ngồi đọc sách. Thời gian cứ từ từ trôi qua. Chúng tôi đang tận hưởng tuổi trẻ của mình từng chút, từng chút, cho phép mình tạm ngưng hối hả. Tất cả deadline, mỏi mệt và muộn phiền đều để lại ngoài cổng gửi xe.".
Ở lưng chừng thời gian
Ở lưng chừng thời gian kể về Tây Tạng là một vùng đất thiêng. Người ta bảo, ai có duyên lắm mới đến được nơi này. Toàn cảnh thung lũng Larung, hành trình vào Serta rồi bị bắt giữ lại đồn cảnh sát, cuối cùng chốn vào Larung với anh chàng da ngâm mắt hí người bản địa. Sự nhận ra cái chết ở mỗi vùng đất sẽ khác nhau. Xem xác thân là cõi tạm để nuôi nấng những linh hồn thì người Ấn hỏa thiêu xác và đẩy xuống sông Hằng thì người Tây Tạng sử dụng cách thiên táng hay gọi cách khác là điểu táng cho kền kền ăn xác trên đồi cao từ vị Rogyapa... Rồi tác giả kể về chuyến đi đến Lhasa xem monks debating trong tu viện Sera, đi qua hồ Namtso rộng lớn yên ả và những đồng cải bạt ngàn thanh bình... Khắc họa một Tây Tạng là một nơi "khởi duyên" về đất Phật.
Rực rỡ Trung Hoa
Như một đứa trẻ lạc chân vào một pháo đài khổng lồ, ở đó có những bức tranh thủy mặc hư ảo với những ông tiên đang nhởn nhơ câu cá, ở đó có kẹo hồ lô... Tâm Bùi muốn len lõi vào vùng đất trung hoa khơi gợi thời tuổi thơ qua những thước phim 8x 9x thời ấy. Tìm người trên sông Li, người đàn ông bắt cá với chim cốc trên con sông màu lam chiều nhìn như tranh thủy mặc. Kể về những ngày lang thang ở Bắt Kinh rồi tìm vào ngôi làng cổ tích Simatai. Tìm ra những vùng đất mang tất cả dáng vấp vẻ đẹp từ đồng bằng, sông ngòi, núi non cho đến cao nguyên, sa mạc, biển cả.. điều có tất. Phượng Hoàng Cổ Trấn cũng được nhắc đến như nét đẹp của Phố cổ Hội An.
"Phải tự mình đi để thấy được cuộc sống thật, bỏ lại mọi thành kiếng và gạc qua góc nhìn phiến diện về một đất nước, một vùng đất hay thậm chí là một con người. Tự trãi nghiệm đôi khi là hành trình nhọc mệt, nhưng xuyên qua nó, góc nhìn mở rộng gấp nhiều lần.".
"Tâm Bùi là mẫu hình tiêu biểu của thế hệ millennials Việt Nam: Trưởng thành trong bầu khí quyển Internet, khát khao mãnh liệt thể hiện cái tôi, hành động dưới mách bảo của con tim lẫn lí trí, và theo đuổi con đường đã chọn đến cùng.
Từng ngờ vực bản thân, từng chạm đáy thất vọng, thế rồi, trong một khoảnh khắc lóe sáng, Tâm quyết định thay đổi, bằng cách giản dị nhưng cũng đầy thách thức: Lên đường!
Băng qua những đường mòn heo hút dưới chân dãy Himalaya ở Ấn Độ, theo dòng sông Li tìm gặp một nhân vật đặc biệt ở Trung Quốc, vượt qua hiểm nguy đặt chân lên cao nguyên huyền bí Tây Tạng… những câu chuyện của Tâm đầy ắp thông tin, xúc cảm, cùng vô số phát hiện bất ngờ.
Bụi đường tuổi trẻ là hành trình song đôi của ngôn từ và hình ảnh. Ngôn từ tin cậy mà dịu dàng. Hình ảnh chân thực mà bay bổng. Theo từng tra ng sách, ta cùng Tâm băng qua những biên giới địa lí, vượt lên các rào cản đời thường, để chạm vào niềm đam mê và khao khát tự do - thứ tinh chất cuộc sống trao tặng duy nhất một lần, khi ta còn trẻ." - Trích bìa cuối sách Bụi Đường Tuổi Trẻ.
Tâm Bùi
Sinh năm 1985 tại Vị Thanh, Hậu Giang. Tốt nghiệp khoa Đông phương học, trường ĐH KHXH&NV TP.HCM.
"Ai cũng đều có được 24 giờ một ngày. Nếu tôi dậy sớm, gặp đúng người cần gặp, làm đúng việc cần làm và học cách nói 'không' với những gì không cần thiết, tôi tin có thể sống nhiều hơn người khác hai ba cuộc đời." - Tâm Bùi